Kéo dài một lúc lâu sau, lớp nham thạch hình viên tuyết mới bình ổn lại. Diệp Tiểu Xuyên lấy hết can đảm từ từ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung, Vân Khất U đang đứng bất động, hư huyền trên trời cao, thanh Thần Kiếm Trảm Trần trong tay nàng dường như càng thêm sáng tỏ chói mắt.
Khi Diệp Tiểu Xuyên không biết Vân Khất U định làm gì thì nàng đột nhiên hét lên một tiếng thanh thúy, cả người bay lên như diều gặp gió!
Giữa ánh sáng bạc, một nữ tử tuyệt mỹ không ai bì nổi, bễ nghễ thiên hạ, một cỗ sát khí lạnh lùng như lưỡi đao sắc bén tràn ngập toàn bộ bầu trời.
Sau một khắc, nữ tử tuyệt mỹ kia chậm rãi bước ra một bước trên không trung.
Tranh!
Một bước này đạp trên hư không, lại như xen lẫn thương sắt!
Trong chốc lát, cuồng phong lại nổi lên chung quanh, thổi mái tóc dài đen nhánh của nàng rối loạn, cuốn lên y phục mỏng manh của nàng.
Tranh!
Nàng lại đạp trên hư không bước ra một bước...
Chuyện quỷ dị xảy ra.
Theo mỗi một bước của nàng bước ra, trên hư không vậy mà đều lưu lại một cái dấu chân sặc sỡ, dấu chân cực lớn chiếu lấp lánh, như người khổng lồ từ xa xưa đi tới.
Khi nàng bước ra bước thứ bảy, Diệp Tiểu Xuyên cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, nội tâm kinh hãi cơ hồ tột đỉnh.
“Nàng... nàng đây là muốn thi triển kiếm quyết Bắc Đẩu Tru Thần? Làm sao có thể!”
Mỗi một dấu chân ngưng kết giữa không trung, giống như là dẫn theo thứ gì đó, mà bảy dấu chân này, nhìn kỹ, lại tạo thành hình dạng thất tinh bắc đẩu.
Mỗi một dấu chân to lớn, cũng là màu sắc khác nhau, từ bước đầu tiên màu đỏ, đến bước thứ bảy màu tím, bảy loại dấu chân màu sắc khác nhau trên không trung ngưng kết không tiêu tan.
Dưới ánh nhìn không thể tin nổi của Diệp Tiểu Xuyên, Vân Khất U trong bộ bạch y tung bay, tay chỉ về bầu trời, âm thanh to rõ thanh thúy run rẩy xen lẫn một chút lạnh lẽo từ từ vang lên.
“Bắc Đẩu tinh thần, lấy kiếm làm dẫn. Tru Thần trảm Phật, diệt Tiên đồ Ma!”
Theo câu thần chú mà Vân Khất U đọc lên, Diệp Tiểu Xuyên không còn nghi ngờ gì nữa, Vân Khất U đang thi triển Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết!
Sư phụ của hắn, Túy đạo nhân, đã từng giới thiệu sơ lược qua Thương Vân tứ đại kiếm quyết, theo thứ tự là Thần Kiếm Bát Thức, Càn Khôn Nhất Kiếm, Bắc Đẩu Tru Thần và Cửu Thiên Huyền Lôi.
Căn cứ vào lời của Túy đạo nhân, trong tứ đại kiếm quyết này, Bắc Đẩu Tru Thần và Cửu Thiên Huyền Lôi có uy lực lớn nhất, lấy tu vi của bản thân tu chân giả, cảm ngộ thiên địa tạo hóa, mượn uy lực của thiên địa. Mặc dù lực công kích gần như không chê vào đâu được, nhưng yêu cầu về tu vi của tu chân giả cũng cực kỳ cao. Nếu tu vi hơi thiếu, rất có thể sẽ không ngăn được lực phản phệ đến bản thân.
Theo hắn biết, trong thế hệ trẻ của Thương Vân, chưa từng có ai có thể khống chế loại kiếm quyết uy lực ngập trời này.
Nữ tử trước mắt này, nàng thật có thể khống chế được sao?
Đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, bảy dấu chân hư huyền giữa không trung, theo trường kiếm của Vân Khất U chỉ lên trời, dấu chân màu đỏ bỗng nhiên bắn ra một đạo xích mang chói mắt, xông thẳng lên trời.
Ngay sau đó, dấu chân màu cam, màu vàng, màu xanh cũng bắn ra cột ánh sáng màu sắc tương ứng.
Trong chốc lát, trên không trung hiện ra mấy cột sáng hư huyền rực rỡ, tạo thành kiếm trận. Vân Khất U cầm Thần Kiếm Trảm Trần trong tay đứng ở trung tâm của kiếm trận.
Xa xa, Diệp Tiểu Xuyên dường như nhìn thấy thân thể Vân Khất U giữa không trung run rẩy một cái, Thần Kiếm trong tay cũng hơi lắc lư, nhưng dường như Vân Khất U cũng không từ bỏ, cắn răng kiên trì.
Sau khi điều động kiếm quyết, bảy cột sáng sặc sỡ đâm thẳng lên bầu trời chậm rãi biến hình, ngưng kết thành từng chuôi kiếm khí vô cùng to lớn sắc bén, mỗi một chuôi khí kiếm, lại cao bảy tám trượng, tản ra ánh sáng màu sắc lộng lẫy khác nhau, uy áp như đao, thanh thế rung trời!
Thế nhưng, khi ngưng kết tới chuôi kiếm khí thứ năm màu xanh, thân thể Vân Khất U ở giữa không trung run rẩy dữ dội hơn.
Nàng điên cuồng dồn toàn bộ chân nguyên vào trong Thần Kiếm Trảm Trần, cố gắng khống chế kiếm khí màu xanh đang hình thành.
Nhưng khi bắt đầu ngưng kết tới chuôi kiếm khí thứ sáu màu lam, nàng đột nhiên oa một tiếng, phun ra một ngụm tinh huyết.
Mà nàng, vẫn còn kiên trì, cố gắng áp chế cỗ phản phệ đáng sợ kia.
Cuối cùng, khi nàng đang cố gắng ngưng kết thanh kiếm khí thứ bảy màu tím, thì kiếm khí màu tím chỉ mới ngưng kết được một nửa. Nàng đã không còn cách nào khống chế toàn bộ kiếm trận, gặp phải sát khí cường đại từ Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết phản phệ, thân thể nàng run rẩy dữ dội, trong miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, nhuộm đỏ y phục trắng noãn của nàng.
Trong tay nàng, kiếm mang màu trắng của Thần Kiếm Trảm Trần nhanh chóng trở nên ảm đạm, sáu thanh kiếm khí riêng lẻ khác đã đông lại trên bầu trời cũng đang nhanh chóng tan rã.
Diệp Tiểu Xuyên trơ mắt nhìn theo những dấu chân sặc sỡ trên bầu trời dần dần biến mất, nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ không ai bì nổi vốn ở trên trời, đang bất lực rơi xuống từ không trung.
Mắt thấy thân thể Vân Khất U mất đi khống chế, sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng phía dưới…
Diệp Tiểu Xuyên cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, gần như là theo bản năng, đưa tay ra, bắt được cánh tay nữ tử từ biên giới sườn đồi bình đài trên Tư Quá Nhai đang rơi thẳng xuống.
Lúc Vân Khất U rơi xuống, quán tính và lực trùng kích vô cùng lớn, khiến Diệp Tiểu Xuyên suýt chút rơi theo. May mắn Diệp Tiểu Xuyên cũng là một người tu đạo, mặc dù tu vi chẳng ra sao cả, nhưng khí lực lại hơn xa người bình thường.
Hắn ổn định thân thể, kéo Vân Khất U đang trọng thương, từng chút từng chút kéo đến trên đoạn nhai.
Trong tay Vân Khất U vẫn nắm chặt chuôi Thần Kiếm Trảm Trần đã mất đi lộng lẫy, khóe môi nhếch lên có một giọt máu trong suốt, y phục trắng noãn trước ngực bị máu tươi của nàng nhuộm đỏ một mảng lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Diệp Tiểu Xuyên ôm Vân Khất U đến gần chỗ khô ráo trên vách đá, vừa chạm vào mạch đập của Vân Khất U, lập tức hoảng hồn.
Vân Khất U tu vi chưa đủ, cưỡng ép thôi động Bắc Đẩu Tru Thần kiếm quyết, lọt vào phản phệ, bây giờ mạch đập của nàng mười phần yếu ớt, nếu như không được chữa trị kịp thời, chỉ sợ vị nữ tử tuyệt mỹ này sẽ chết tại đây, trên sườn đồi phía sau núi lạnh như băng.
Diệp Tiểu Xuyên là một tù nhân, trong tay chỉ có một chút Kim Sang dược. Nơi đâu có linh dược hay tiên đan gì đó?
Mà hắn còn chưa tới tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không, căn bản là không thể mang theo Vân Khất U từ Tư Quá Nhai bay ra ngoài.
Chân tay luống cuống, Diệp Tiểu Xuyên không thể làm gì khác hơn là đỡ Vân Khất U dậy, tự khoanh chân ngồi ở trước người nàng, áp lòng bàn tay vào nhau, rót chân nguyên cho nàng.
Diệp Tiểu Xuyên cóc đạo hạnh quá thấp, chân nguyên trong cơ thể không có nhiều, nhưng bây giờ tính mệnh quan thiên, Diệp Tiểu Xuyên cũng không keo kiệt chân nguyên chính mình thật vất vả tu luyện mà có, điên cuồng thông qua hai chưởng, rót vào trong thân thể Vân Khất U.
Ước chừng không đến thời gian một nén nhang, chân nguyên trong cơ thể của Diệp Tiểu Xuyên vận chuyển hầu như không còn, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Hắn thăm dò mạch đập của Vân Khất U một lần nữa, thấy mạch đập tựa hồ mạnh mẽ một chút, trong lòng buông lỏng, bởi vì hắn chân nguyên tiêu hao quá độ, cả người ngã trên mặt đất, mê man đi.
Khi Diệp Tiểu Xuyên tỉnh dậy, con Cô Lỗ Điểu màu sắc sặc sỡ bên cạnh hắn kêu ríu rít không ngừng. Thì ra trời đã sáng, Cô Lỗ Điểu mang bữa sáng đến cho hắn.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía bên cạnh. Nữ tử áo trắng tuyệt mỹ vẫn nằm ở bên cạnh hắn, sắc mặt hơi tái nhợt, vết máu trên áo đã biến thành màu đen, ngưng kết thành băng, Thanh thần kiếm Trảm Trần không ai bì nổi, bất lực nằm ở bên cạnh chủ nhân của nó.
Tất cả những gì xảy ra tối hôm qua hóa ra không phải là giấc mơ.
Diệp Tiểu Xuyên vội vàng đi tới, đặt tay lên mạch đập của Vân Khất U. Hắn phát hiện mạch đập của Vân Khất U so với tối hôm qua mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, dường như đã thoát khỏi nguy hiểm. Trong cơ thể nàng, chân pháp của Âm Dương Càn Khôn Đạo đang tự động vận chuyển, đang chậm rãi điều trị cơ thể nàng.
Sau khi Diệp Tiểu Xuyên xác định Vân Khất U không có nguy hiểm tính mạng thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mở hộp cơm Cô Lỗ Điểu mang tới, vừa ăn màn thầu lạnh vừa lẩm bẩm nói: "Vân Khất U xinh đẹp như vậy, chết thật đáng tiếc. Bây giờ cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng."